XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 4

 Chương 5


Màn đêm lại sắp bao phủ lấy thành phố này.

Mã Đạt bước ra từ trong một tiệm ăn vắng khách. Anh dùng tay lau những chỗ dầu mỡ ở miệng. Món cơm rang gan lợn lúc nãy làm cho anh thấy có chút buồn nôn. Anh tự cảnh cáo với bản thân mình từ giờ không được ăn nội tạng của động vật nữa. Mã Đạt bước từ từ đến bên cạnh xe của mình. Lúc mở cửa xe, anh giơ chiếc đồng hồ đeo tay lên nhìn. Kim đồng hồ chỉ 19 giờ 55 phút. Đây là thời gian anh bắt đầu ra khỏi nhà tối hôm qua.

Đó là một sai lầm. Anh tự nói với mình.

Anh bước vào xem, vặn chiếc nắp chai, uống một ngụm nước thật to, cố gắng làm giảm đi độ dầu mỡ đang có trong dạ dạy. Anh mở đài radio, vửa rà kênh vừa mở khóa xe. Chỉ một loáng sau anh đã đi trên con đường lớn. Cây cối hai bên đường chiếu xuống tạo nên cái bóng đang rung rinh che lấp hết cả con đường. Vậy là đã tròn 24 tiếng đồng hồ trôi qua. Mã Đạt vẫn chưa về nhà. Trong 24 tiếng này, tổng cộng anh chỉ chở được 4 chuyến khách, thu chưa nổi 100 tệ. Buổi chiều đã tiêu khá tiền ở trạm xăng. Cũng trong 24 tiếng đồng hồ đó, anh đã chứng kiến một vụ án mạng, tiếp sau đó là đâm phải một người con gái. Kết quả là lại hồ đồ ngủ lại ở nhà của người con gái không quen biết đó một đêm.

Anh không phải là người ưa mạo hiểm.

Mã Đạt gật đầu, tăng tốc độ, phi nhanh qua mấy ngã tư. Anh không hề để ý đến việc hai bên đường có khách nào để chạy xe không. Lúc anh rẽ vào con đường nhỏ hẻo lánh, anh bỗng nhiên giảm tốc độ. Hai bên đường vẫn là những lùm cây rậm rạp, ở nơi này cứ đến buổi tối là chẳng thấy có bóng người, chỉ nghe thấy tiếng gió đang thổi vào lá cây xào xạc.

Mọi thứ ở đây không hề thay đổi.

Đúng vậy, trước mắt Mã Đạt hiện lên khuôn mặt đó. Mọi thứ đều không hề thay đổi, cứ như thể thời gian hai năm chỉ là một khoảnh khoắc, vĩnh viễn đọng lại một chỗ, không dịch chuyển. Chính trên con đường này, chính nơi này, vào một hôm mưa to gió bão hai năm về trước, cũng vẫn chiếc xe này, Mã Đạt đã đâm ngã một người con gái. Lúc Mã Đạt đưa người con gái đó vào bệnh viện. Cô ấy đã chết.

Xin ông trời hãy tha tội cho con.

Đây là cơn ác mộng đã dày vò Mã Đạt suốt hai năm qua. Cô ấy đã chết, chết ngay dưới bánh xe của anh.

Mã Đạt vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt của người con gái đó.

Một cô gái trẻ, khoảng hai sáu, hai bảy tuổi. Khuôn mặt xinh xắn của cô không hề bị thương. Vẻ mặt của cô rất thanh thản, không hề có chút đau khổ. Chỉ có khóe môi còn dính một chút máu. Lúc Mã Đạt nhìn rõ khuôn mặt cô, cô vẫn còn tỉnh táo. Mã Đạt thậm chí còn cho rằng cô ấy sẽ được cứu sống. Vậy mà, Thần Chết vẫn bò qua người cô ấy, mang linh hồn cô ấy đi.

Mã Đạt mãi mãi không thể quên được khuôn mặt đó.

Thế mà tối qua, anh lại một lần nữa bắt gặp khuôn mặt ấy. Cái giây phút anh nhìn thấy khuôn mặt đó, anh thậm chí còn nghĩ rằng chắc vong linh của cô gái ấy trở về tìm anh. Anh chắc chắn đó không phải là một giấc mơ. Mà là sự thực. Anh đã lại nhìn thấy khuôn mặt đó. Một người sống, một người chết. Bọn họ sống ở hai thế giới hoàn toàn cách biệt nhưng lại có khuôn mặt giống nhau đến vậy.

Hai mươi phút sau, Mã Đạt đã đến con đường đó, tìm ra tòa nhà nhỏ đó. Mượn ánh đèn đường, anh nhìn rõ được kiến trúc bên ngoài của tòa nhà, bốn bề đều có rất nhiều ngôi nhà giống vậy. Nó chẳng có gì là nổi bật. Nhìn từ phía ngoài vào hầu như không nhìn thấy một chiếc cửa sổ nào. Trông tòa nhà giống như một chiếc hộp kín bưng.

Mã Đạt bước vào tòa nhà nhỏ. Anh không gặp bất kì ai. Anh từ từ bước lên cầu thang. Tiếng cọt kẹt của tấm ván sàn khiến người ta thấy run run, tưởng chừng như bước chân đó sắp làm thủng một lỗ trên tấm sàn đó vậy. Anh nắm chắc lấy tay vịn cầu thang, đi lên tầng ba, dừng lại trước cánh cửa đó. Anh hít một hơi thật sâu, nghĩ thầm xem nên nói với người con gái đó điều gì rồi đưa tay lên gõ cửa.

Nhưng anh đợi một lúc lâu cũng không thấy ai ra mở cửa. Có vẻ như là cô ấy không ở nhà. Bỗng nhiên Mã Đạt nghĩ đến một thứ. Anh đút tay vào túi quần rút ra chiếc chìa khóa.

Đây không phải là chìa khóa của anh.

Vài giờ trước, anh phát hiện ra trong túi mình có một chiếc chìa khóa của người khác. Chiếc chìa khóa này làm thế nào lại có thể nằm ở trong túi anh? Anh không thể nào nhớ nổi, cũng như anh không thể nào nhớ nổi những việc đã xảy ra sau khi anh ngủ thiếp đi tại căn phòng này.

Mã Đạt quyết định thử. Anh từ từ tra chiếc chìa khóa vào ổ. Chìa khóa và ổ khóa đã khớp vào nhau một cách rất quen thuộc, sau đó chiếc cửa được mở ra.

Quả nhiên đây là chìa khóa nhà của cô ta. Mã Đạt đoán không sai. Anh bước vào căn phòng vắng tanh không một bóng người. Anh bật đèn. Căn phòng vẫn y nguyên như lúc anh rời đi. Anh nhìn thấy chiếc ga giường vẫn chưa được anh trải căng lại sau khi ngủ dậy. Anh bỗng thấy có chút xấu hổ, vội vàng dọn dẹp căn phòng. Anh không thành thạo lắm mấy việc này, chỉ là làm qua loa cho bản thân cảm thấy yên lòng. Bỗng nhiên Mã Đạt cảm thấy toàn thân rã rời. Anh không thể kháng cự nổi mà ngồi lên chiếc giường. Lúc này anh rất buồn ngủ, anh không muốn đi đâu nữa, quyết định ở lại đây đợi cô ta quay trở lại, ít nhất là anh cũng muốn biết tên của cô.

Thế nhưng Mã Đạt cứ ngồi thế đợi rất lâu nhưng đợi mãi cũng không thấy bóng dáng người con gái kia đâu. Anh nhìn đồng hồ. Bây giờ đã là 21 giờ 45 phút rồi.

Bụng anh càng ngày càng cảm thấy khó chịu. Bữa tối tồi tệ lúc nãy đã khiến bụng anh chứa đầy dầu mỡ của nội tạng động vật. Anh rất muốn ăn một cái gì đó gì đó để san bằng chiếc bụng xui xẻo của anh. Mã Đạt mở chiếc tủ lạnh nhưng anh không ngờ rằng chiếc tủ lạnh trống trơn chẳng có gì ngoài mấy chai nước ngọt. Mã Đạt chẳng nghĩ ngợi nhiều. Anh lấy ra một chai coca, uống liền một hơi.

Chỉ vài phút sau, anh bỗng thấy chóng mặt. Thứ nước ngọt diệu kì kia hình như có một khả năng ru ngủ, khiến toàn thân anh mềm nhũn và ngã xuống giường . Mã Đạt thở dốc, ngửa mặt lên nhìn trần nhà. Anh cố hết sức để mở to đôi mắt nhưng anh đã không thể kiềm chế nổi mình, như thể anh đang chìm sâu dưới nước, không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại.



Chương 6


Lúc 22 giờ 50 phút, người trên con phố đi bộ đã dần vãn. Các cửa hàng hai bên đường vẫn đang tấp nập buôn bán. Đối với họ, buổi đêm vẫn còn rất dài.

Ốc đã được mang tới. Những chiếc vỏ ốc màu xanh đậm đang bốc lên làn hơi nóng hổi. Một đôi đũa thò vào bát gắp lấy một con, rồi đưa vào miệng một người đàn ông để mút.

"Đã lâu lắm rồi tớ không ngồi ăn ốc ở ngoài đường thế này." Trịnh Trọng có vẻ rất hoan hỉ, vừa nói vừa gắp thêm một con nữa. Trước đây lúc tôi còn đi học, buổi tối thường xuyên đi ra ngoài ăn ốc, uống nước ngọt. Nghĩ lại lúc đó việc ăn ốc quả là một sự hưởng thụ.

Diệp Tiêu nhìn Trịnh Trọng cười.

"Sao cậu không ăn?" Trịnh trọng chỉ vào Diệp Tiêu nói. "Cậu vẫn đang nghĩ đến vụ Chu Tử Toàn mất tích đấy à?"

Diệp Tiêu lắc đầu, cũng đưa đũa ra gắp một con đưa lên miệng. Anh nhanh chóng mút thịt ốc vào miệng và nhả chiếc vỏ ốc ra, vừa ăn vừa nói. "Thật ra tớ đang nghĩ tới một cuốn truyên."

"Truyện trinh thám à?"

"Cũng có thể coi là vậy. Cậu còn nhớ cuốn truyện tớ cho cậu mượn năm ngoái không?"

Trịnh Trọng ngưng chiếc đũa lại, nghĩ một lúc rồi nói: "Có phải cuốn Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt không?"

"Cậu có nhớ tên tác giả không?"

"Nói thật là tớ không thể nhớ được đâu." Trịnh Trọng cười nói: "Diệp tiêu, cậu cũng biết là tớ đọc sách có bao giờ để y đến tên tác giả đâu mà."

"Mãi đến hôm nay tứ mới biết, hóa ra tác giả của cuốn truyện đó là vợ của tổng giám đốc công ty chứng khoán Thiên Hạ. Cô ta tên là Dung Nhan."

"Y cậu là, tác giả cuốn Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt là vợ của Chu Tử Toàn sao?"

Diệp Tiêu gật đầu. "Cô ta tên là Dung Nhan."

"Chiều nay cậu đã đi gặp cô ta đúng không? Trông cô ta thế nào?" Trịnh Trọng uống thêm một ngụm bia, nhẹ nhàng nói: "Tớ nghe nói đa số các nữ nhà văn đều chẳng xinh đẹp gì."

"Cậu nghĩ sai rồi. Cô ta rất đẹp." Diệp Tiêu nói rồi uống một ngụm nước ngọt.

"Ha Ha, chắc là cậu phải ấn tượng lắm. Xem ra chúng ta đã có thể có chút manh mối rồi đây."

"Y cậu là có thể cô ta liên quan đến vụ mất tích của Chu Tử Toàn sao?"

Trịnh Trọng tỏ ra rất thoải mái, cười nói: "Đương nhiên, đằng sau những người phụ nữ xinh đẹp luôn có những chuyện thị phi, nhất là chồng cô ta."

"Nói như thế thì buổi chiều hôm nay ở công ty chứng khoán Thiên Hạ cậu cũng đã thu hoạch được kha khá nhỉ?"

"Có lẽ vây. Lần này chúng ta đụng phải vụ lớn rồi. Trong công ty chứng khoán Thiên Hạ, gần như ai cũng cho rằng Chu Tử Toàn xảy ra chuyện. Nếu như không phải là anh ta thì cũng là công ty chứng khoán. Kiểu gì cũng đã xảy ra một chuyện lớn."

Diệp Tiêu gật đầu. Anh nhìn lên các tấm biển quảng cáo công ty chứng khoán ở trên tòa nhà cao tầng gần đó. Nó nhấp nhánh những ánh đèn màu trông giống như một thành phố không màn đêm, lúc nào cũng có thể che giấy một vật gì.

Trịnh Trọng nói tiếp: "Dựa theo những gì tớ đã thẩm vấn các nhân viên ở công ty chứng khoán thì trước khi mất tích Chu Tử Toàn có những biểu hiện rất lạ."

"Cảm cúm mãi không khỏi."

"Đúng vậy. Bởi vì Chu Tử Toàn cảm cúm nên hai tuần gần đây anh ta rất ít khi tiếp xúc với người khác. Anh ta nói anh ta lo lắng sẽ lây cảm cúm sang ọi người. Phần lớn thời gian anh ta đều tự nhốt mình trong phòng làm việc, cực kì ít tiếp khách. Mấy lần họp công ty anh ta cũng không tham dự. Quan trọng hơn là có rất nhiều nhân viên công ty phản ánh, gần đây thần sắc Chu Tử Toàn trông rất không bình thường. Mỗi lần đến công ty và lúc đi về anh ta đều cúi gầm mặt, không trò chuyện vì với ai, gần như là anh ta không nói gì. Kết luận lại là lần mất tích này của Chu Tử Toàn đã khiến cho người ở công ty chứng khoán Thiên Hạ vô cùng lo lắng và rất nhiều tin đồn thổi."

"Bọn họ lo Chu Tử Toàn đã phạm tội gì đó về mặt tài chính, do sợ tội nên đã trốn chạy sao?"

"Đúng là có rất nhiều lời đồn như vậy. Chúng ta cũng cần phải biết rằng công ty chứng khoán Thiên Hạ cũng là một doanh nghiệp nhà nước có tài sản lên đến hàng tỷ đồng, có một vị trí quan trọng trong giới chứng khoán. Một khi công ty này xảy ra việc gì đó lớn thì sẽ liên quan đến rất nhiều các vấn đề lớn khác." Trịnh Trọng lúc này mới nghiêm chỉnh trở lại như các cảnh sát hình sự khác. Anh nói với vẻ lo lắng: "Có thể vụ án này đội công an kinh tế cũng sẽ dính tay vào. Bọn họ thích nhất điều tra mấy vụ thế này mà."

Diệp Tiêu đặt đũa xuống, đưa mắt ra nhìn xung quanh. Quán ăn ngoài trời lúc này chỉ còn có hai người bọ họ, phía đằng sau lưng vang lên tiếng xào nấu đồ ăn. Anh chầm chậm nói: "Nào, Trịnh Trọng, giờ chúng ta thử cùng nhau phân tích xem sao nhé. Chu Tử Toàn mất tích có mấy khả năng sau đây."

"Sherlock Holmes 1 của tớ, cậu bắt đầu suy luận rồi đây. Mau nói đi nào."

Diệp Tiêu uống một ngụm nước ngọt rồi nói: "Khả năng thứ nhất: Chu Tử Toàn đúng là đã lợi dụng chức vụ tổng giám đốc công ty chứng khoán và phạm tội gì đó về mặt kinh tế. Vụ mất tích của anh ta thực ra là một vụ bỏ trốn, mang theo số tiền mà anh ta đã lấy được. Với những manh mối đang có trong tay thì khả năng này là lớn nhất. Khả năng thứ hai là anh ta đã bị bắt cóc. Những người có địa vị như Chu Tử Toàn rất dễ trở thành mục tiêu của bọ bắt cóc. Nếu rơi vào khả năng này thì công ty hoặc gia đình anh ta sẽ mau chóng nhận được điện thoại của bọn bắt cóc. Khả năng thứ ba là anh ta đã xảy ra tai nạn gì đó như tai nạn giao thông hoặc giết người để cướp của. Nếu là khả năng này thì coi như là số anh ta đen đủi. Những khả năng này đều có thể xảy ra. Còn khả năng thứ tư cũng giống như khả năng thứ nhất, anh ta là một tội phạm kinh tế nhưng anh ta không trốn chạy mà là do sợ hãi mà tự tử ở một nơi nào đó. Có điều những vụ án mấy năm trở lại đây cho thấy, khả năng này có vẻ khó xảy ra nhất."

"Chỉ có bốn khả năng này thôi sao?"

"Tớ không dám chắc chắn có thể có khả năng thứ 5. Điều này phải dựa vào việc chúng ta có thể tìm được ra thêm các manh mối khác không?"

Trịnh Trọng bỗng nhiên cười phá lên nói: "Nhưng tớ vẫn cứ hy vọng thằng cha này đêm nay sẽ tự động về nhà."

Sắc mặt Diệp Tiêu bỗng trở nên đanh cứng lại. Điều này hoàn toàn không phải bởi vì chỗ ốc trong bát đã bị Trịnh Trọng ăn hết. Diệp Tiêu lạnh lùng nói: "Sau khi gặp Dung Nhan, tớ đã có một linh cảm rằng Chu Tử Toàn sẽ không có cơ hội quay trở về."

Hai người bỗng dưng im bặt. Quán ăn ngoài trời đối diện vẫn đang tấp nập, xem chừng có mấy kẻ đã ngà ngà say. Tiếng ồn ào, la hét của họ làm phân tán dòng suy nghĩ của hai người.

Trịnh Trọng bỗng dưng lên tiếng: "Diệp Tiêu, tớ tin vào trực giác của cậu. Có thể vụ án này không hề đơn giản chút nào."

Lúc này đã là 23 giờ 40 phút. Diệp Tiêu gật đầu sau đó đứng dậy, quay đầu lại gọi to: "Thanh toán ông chủ ơi!"

--------------------------------

1. Sherlock Holmes là một nhân vật hư cấu vào cuối thế kỉ 19 và đầu thế kỉ 20, xuất hiện lần đầu trong tác phẩm của nhà văn.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .